Vào một buổi sáng tươi đẹp của mùa xuân , vị quốc vương nổi tiếng với lòng nhân từ của mình đã quyết định rời khỏi cung điện để đến thăm các làng mạc và thôn xóm xa xôi. Mục đích của chuyến đi này không chỉ là để thị sát tình hình đời sống của người dân mà còn là để đích thân trao tặng những món quà tết ấm áp đến những gia đình nghèo khó, những người luôn phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh hàng ngày. Nhà vua mong muốn thông qua hành động này có thể phần nào san sẻ gánh nặng cuộc sống của họ, đồng thời lắng nghe những tâm tư, nguyện vọng thầm kín từ đáy lòng của người dân.
Trong suốt những chuyến đi vi hành của mình, nhà vua luôn khuyến khích người dân hãy thành tâm phụng thờ Tam bảo, một lòng hướng về Phật pháp. Ngài thường xuyên nhắc nhở mọi người hãy thực hành ăn chay để thanh lọc thân tâm, làm nhiều việc thiện để tích đức cho đời, hiếu thảo với cha mẹ để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục, và sống hòa thuận với anh em để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Đặc biệt, nhà vua còn ban hành chính sách miễn giảm thuế cho tất cả những ai thành tâm làm theo những lời khuyên dạy của Ngài, nhằm khuyến khích người dân sống hướng thiện và tuân thủ theo những giá trị đạo đức tốt đẹp.
Ban đầu, mọi người dân đều răm rắp tuân theo những lời dạy của nhà vua, thể hiện một lòng thành kính và đạo đức đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, ẩn sâu bên trong vẻ ngoài đạo đức giả tạo ấy lại là những hành động xấu xa và nham hiểm mà không ai có thể ngờ tới. Chỉ đến khi nhà vua đích thân đi kinh lý, Ngài mới có cơ hội thấu hiểu rõ hơn về lòng người và nhận ra sự thật phũ phàng đằng sau những lời nói hoa mỹ. Từ đó, nhà vua luôn trăn trở suy nghĩ về những giải pháp để cải thiện dân chúng, giúp họ sống lương thiện và hướng thiện hơn.
Một tuần sau, nhà vua bất ngờ ban hành một sắc dụ gây chấn động toàn bộ vương quốc: “Kể từ nay, bất kỳ ai còn tiếp tục ăn chay niệm Phật sẽ bị khép vào tội chết và phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật. Ngược lại, những người không theo đạo Phật sẽ được tự do sinh sống và làm việc, được an tâm phát triển sự nghiệp mà không phải lo sợ bất kỳ điều gì”. Sắc dụ này đã gây ra một làn sóng tranh cãi dữ dội trong xã hội, khiến cho nhiều người cảm thấy hoang mang và lo sợ.
Ngay sau khi sắc dụ được ban hành, những kẻ giả tâm ngay lập tức trở lại với những hành động xấu xa như trước đây, không còn phải che đậy hay giả vờ đạo đức nữa. Họ hả hê vì cuối cùng cũng có thể sống thật với bản chất của mình mà không sợ bị ai phát hiện hay trừng phạt. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong tâm hồn họ vẫn luôn cảm thấy bất an và lo lắng, bởi vì họ biết rằng những hành động sai trái của mình sẽ không thể mang lại hạnh phúc và bình yên thực sự.
Thế nhưng, vào một buổi sáng nọ, người ta dẫn đến sân triều một cụ già với dáng vẻ tả tơi, yếu đuối. Cụ già này đã không tuân theo sắc lệnh của nhà vua mà vẫn một lòng kiên định theo đạo Phật. Cụ nghĩ rằng: “Lâu nay ta sống trong cảnh nghèo khổ, trọn ngày chỉ có một bữa cơm rau đạm bạc để sống qua ngày. Nhưng nhờ được quy y Tam bảo, được nghe những lời giáo lý của Chư Phật, lòng ta luôn cảm thấy an lạc và hạnh phúc vô cùng.
Dẫu cho ta có được sống một cuộc đời sung túc trên nhung lụa, châu báu ngọc ngà, hay thậm chí có được lên cõi Thiên đàng để hưởng thụ cuộc sống thần tiên vĩnh cửu đi chăng nữa, mà không được nghe đến một câu kinh Phật, không được chiêm ngưỡng ánh sáng của Phật pháp, thì đối với ta cũng chỉ là một ngục hình đau khổ mà thôi”. Cụ tin rằng chỉ có Phật pháp mới có thể mang lại cho con người sự giải thoát khỏi những khổ đau và bất hạnh của cuộc đời.
Với một lòng kiên định và không chút sợ hãi, cụ già dũng cảm tâu lên nhà vua:
– Tâu Bệ hạ, bần dân này đã phạm tội không tuân theo sắc lệnh của Ngài, xin Ngài cứ việc chém đầu để răn đe những kẻ khác.
Nhà vua nghe xong liền phán:
– Nếu ngươi biết tự hối cải và thành tâm thi hành theo sắc lệnh mới của trẫm, trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi và còn ban cho ngươi chức tước để vinh hiển tổ tông. Còn nếu kẻ nào làm dân mà dám ngông cuồng không tuân theo quốc pháp, trẫm sẽ xử chém để răn đe những kẻ có ý định làm trái phép về sau.
Cụ già vẫn giữ thái độ cung kính và đáp lời:
– Tâu Bệ hạ, nếu phải từ bỏ chính pháp mà chỉ để làm vừa lòng vua chúa, thì dù có được hưởng thụ tất cả mọi khoái lạc trên cõi đời này, bần dân cũng không hề ham muốn.
Nhà vua tức giận quát lớn:
– Ngươi dám cãi lệnh ta, ta sẽ cho xử tử ngươi ngay tức khắc để ngươi biết thế nào là sức mạnh của vương quyền.
Cụ già không hề nao núng mà vẫn bình tĩnh tâu:
– Tâu Bệ hạ, trong Kinh Phật có dạy:
“Nếu chúng sinh tự gieo mình vào ba đường ác (địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh) thì rất khó có thể được làm người trở lại. Dù có may mắn được làm người chăng nữa thì cũng không thể sinh vào nước có đạo đức, nơi mà mọi người đều hướng thiện và tuân theo những giá trị đạo đức tốt đẹp. Họ sẽ không có cơ hội được xem kinh Phật, không được gặp gỡ các bậc cao tăng để cúng dường và lắng nghe những lời pháp thoại”.
– Nay tôi được biết đến pháp Tam bảo, hiểu được chút ít về kinh Phật, vậy có lẽ kiếp trước tôi đã dày công tu luyện và tích lũy được nhiều công đức lắm. Thế thì dù Bệ hạ có bỏ tôi vào vạc nước sôi hay nung tôi trong lửa đỏ, tôi vẫn sẽ giữ trọn một niềm tin vào Tam bảo mà không bao giờ từ bỏ.
Nhà vua trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai mà dám có thái độ ngạo nghễ với ta như vậy? Ngươi không sợ chết sao mà vẫn còn hùng hổ đến thế?
– Tôi tên là Thanh Tiến Sử, tâu Bệ hạ cứ việc xử tội, tôi không bao giờ oán than hay van xin một điều gì. Tôi chỉ mong rằng cái chết của tôi có thể thức tỉnh được lương tri của mọi người và giúp họ nhận ra giá trị đích thực của Phật pháp.
Ngay lập tức, nhà vua liền ra lệnh cho lính áp giải cụ già ra pháp trường để hành quyết.
Trước pháp trường, những lưỡi gươm sáng loáng đang sẵn sàng đưa lên cổ ông. Thanh Tiến Sử vẫn giữ thái độ thản nhiên, vui vẻ và còn ân cần khuyên nhủ người con trai của mình trước khi vĩnh biệt:
– Con trai của ta ơi, con sinh ra vào thời đại có Phật pháp, được biết đến và sùng bái Tam Bảo là một điều vô cùng phước đức. Con hãy vững tâm tu học, noi theo tấm gương của cha đây. Dẫu cho đầu cha phải rơi xuống vì sắc lệnh nghiêm ngặt của nhà vua, cha vẫn vui lòng chấp nhận và quyết tâm theo đuổi con đường chính đạo, không bao giờ từ bỏ.
Vừa dứt lời, vị cận thần thân cận của nhà vua liền truyền lệnh cho quân lính dẫn cụ già quay trở về triều.
Khi vị cận thần trở về và tâu lại toàn bộ những lời khuyên nhủ mà Thanh Tiến Sử đã dành cho con trai mình, nhà vua vô cùng cảm động đến mức rơi nước mắt. Ngài lập tức bước xuống khỏi bệ rồng, đích thân ra tận cửa thành để ôm lấy Thanh Tiến Sử. Tất cả mọi người chứng kiến đều vô cùng ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cụ già Thanh Tiến Sử cũng trố mắt nhìn nhà vua với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Nhà vua ân cần đưa cụ già vào cung điện một cách vui vẻ và trân trọng. Tuy nhiên, Thanh Tiến Sử vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì nên chỉ biết cúi đầu sát đất để tạ ơn nhà vua. Nhà vua liền đỡ lấy tay Thanh Tiến Sử và thân mật nói:
– Trong toàn bộ quốc dân của trẫm, chỉ có duy nhất một người tên là Thanh Tiến Sử. Chỉ có một mình Thanh Tiến Sử là người thuần thành theo Phật pháp, quyết tâm một lòng vì đạo. Tất cả những người còn lại đều chỉ là những kẻ giả dối, vụ lợi, chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích chung của xã hội. Chiếu dụ mà trẫm đã ban ra trước đây chỉ là một phép thử để trẫm có thể nhìn thấu được lòng người mà thôi. Vậy từ nay, trẫm mong rằng ngươi sẽ ở lại sống cùng trẫm, giúp trẫm trong việc truyền bá Phật pháp, thức tỉnh nhân tâm và xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
Sau đó, cả hai người đã có một cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ và cởi mở. Nhà vua vô cùng cảm kích trước tấm lòng cao cả và sự kiên định của Thanh Tiến Sử. Để thể hiện sự trân trọng của mình, nhà vua đã phong cho Thanh Tiến Sử chức Tướng quốc, một vị trí quan trọng trong triều đình, để cùng Ngài chung tay cai quản đất nước và mang lại hạnh phúc cho người dân.
Câu chuyện về Thanh Tiến Sử và nhà vua đã được truyền tụng rộng rãi trong dân chúng, trở thành một bài học sâu sắc về lòng trung thành, sự kiên định và giá trị của Phật pháp. Cũng từ đó, tiếng chuông cảnh tỉnh đã ngân vang trong tâm hồn của mỗi người dân, giúp họ nhận ra những sai lầm của mình và quay trở về với con đường thiện lương. Chẳng bao lâu sau, dân chúng trong vương quốc được sống trong cảnh thái bình, ấm no và hạnh phúc. Ai ai cũng đều quay về với đạo Phật, sống theo những lời dạy của Đức Phật và thực hành những điều tốt đẹp.
Vị Quốc vương nhân từ ấy chính là tiền thân của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, người đã khai sáng ra đạo Phật và mang lại ánh sáng giác ngộ cho nhân loại.
Câu chuyện ý nghĩa này dạy cho chúng ta một bài học vô cùng quý giá rằng:
Trong cuộc sống, mỗi khi con người phải đối mặt với những khó khăn, thử thách, khi họ cảm thấy hạnh phúc hay khổ đau, hoặc khi họ đang ở bờ vực của sinh tử, bị giày vò bởi bệnh tật và những nỗi khổ niềm đau không thể giải tỏa, thì ai ai cũng đều tìm đến đạo Phật như một cứu cánh cuối cùng. Họ tìm đến Phật pháp để xoa dịu đi những nỗi khổ niềm đau trong tâm hồn, để tìm kiếm sự bình yên và thanh thản trong cuộc sống, cũng như để tìm cho mình một con đường dẫn đến sự giác ngộ và giải thoát khỏi những ràng buộc của thế gian. Đạo Phật chính là ánh sáng soi đường, là nguồn sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi khó khăn và tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Câu chuyện này vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận [AICM_PROTECTED_TAG_0] và mãi về sau.
Qua bài viết: Một lòng vì đạo – Truyện Phật giáo nếu vẫn còn thắc mắc hoặc cần tư vấn, hỗ trợ. Quý khách vui lòng liên hệ theo thông tin dưới đây:
Cám ơn bạn đã theo dõi bài viết! Vui lòng chia sẻ bài viết nếu bạn thấy thông tin ở trên sẽ hữu ích với nhiều người.
Chúc bạn buổi sáng tốt lành!